Có lẽ lối thoát duy nhất là dừng cuộc chơi
on 24th Tháng Chín 2015
| 781 views
Bây giờ khi mọi thứ qua đi blog tam su cuộc đời em, em mới nhớ lại về cái hình ảnh đầu tiên ấy, nhìn thấy khi anh trong bộ quần áo phòng mổ màu xanh dương, mọi thứ được anh triển khai rất nhanh và dứt khoát.

“Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai”, em đã biết như vậy mà sao mọi thứ vận vào em nhanh thế. Trong phút chốc em như rơi tự do xuống vực thẳm của những cơn bĩ cực. Đã gần một năm kể từ ngày đó, ngày em chết đứng khi mọi chuyện xảy ra quá nhanh và dồn dập. Em chới với như người sắp chết đuối, không thể thở nổi, nằm dài trên sàn nhà cả người tê cứng, chỉ loáng thoáng nghe thấy lời chị nói “Sao mày khổ vậy, chị tưởng chị vận hết cái khổ vào người cho mày sướng mà sao mày vẫn khổ như thế”. Ừ thì nghĩ đời không bao giờ như mơ nhưng để đối mặt với cơn ác mộng lớn nhất cuộc đời mình thì em chưa hoàn toàn sẵn sàng, bởi lẽ em đã có bốn năm một mình chua chát, có bấy nhiêu thời gian vật vã sống trong chờ đợi và vận hết bình sinh để vượt qua nỗi đau thể xác và tinh thần hay chuyen tinh duc. Vậy mà…

Than thân mãi không được nữa rồi, em cố gắng để sống, để đứng được trên đôi chân mình, không đổ sập xuống và tan biến. Mọi điều tốt đẹp đều vuột mất trong một ngày, đau khổ nhất là em bơ vơ giữa cuộc đời, không có lấy một điểm tựa để bước tiếp. Kỳ nghỉ lễ qua đi lặng lẽ, em có một buổi chiều quây quần bên gia đình, thêm một lần ông trời thử sức chịu đựng của em, trái tim bố đã ngừng đập trong một phút nào đó. Lúc đó bố chắc đã rất đau và còn khắc khoải nỗi yêu thương em nên bố quay về. Em đưa bố vào viện trong cảm xúc khó tả ấy không khác nào cảm giác ngoại tình.

2h chiều, mọi người nói phải đưa bố lên can thiệp mạch. Em đã gặp anh ở đó, một bác sĩ đầy quả quyết. Dù ai đó có nói gì về việc phải xử lý ca của bố thế này thế kia nhưng anh vẫn kiên định cách làm của mình. Giờ khi mọi thứ qua đi, em mới nhớ lại về hình ảnh đầu tiên nhìn thấy khi anh trong bộ quần áo phòng mổ màu xanh dương, mọi thứ anh triển khai rất nhanh và dứt khoát. Em chỉ biết ngồi ngoài cầu nguyện cho bố được bình an và dường như điều may mắn là em đã gặp anh.

2h40, cửa phòng phẫu thuật mở, anh bước ra trao đổi thêm với người nhà em, rồi nhanh chóng bước đi như quy trình xử lý bình thường. Em đã gặp anh như vậy, nhẹ nhàng và tự nhiên như một cơn gió. Em trải qua nhiều đổ vỡ, nhiều thử thách trong cuộc đời để biết khi nào tim mình rộng mở. Với mọi người, có thể những rung động đến từ những điều ngọt ngào, sự yêu thương, chăm sóc của một đối tượng nào đó; còn em, trái tim mở rộng khi đang ở trong những biến cố, đau khổ tột cùng, là khi chơi vơi, bơ vơ giữa cuộc đời. Trái tim của bố em không khỏe và từ đây trái tim ông sẽ không còn mạnh mẽ như trước, ông không biết khi đó trái tim con gái mình cũng đang tan nát thành trăm mảnh, lúc ấy anh bước vào trái tim em. Em cũng chỉ là một người nhà bệnh nhân giống như bao nhiêu người khác đã đến và đi trong công việc hàng ngày của anh.

“Trước khi vào viện em không có cảm tình với các bác sĩ, nhưng những gì gia đình nhận được trong thời gian bố em nằm viện làm em cảm kích và trân trọng những việc các anh đã làm cho gia đình em. Em cảm ơn anh rất nhiều”, tin nhắn đó là lời mở đầu cho một mối quan hệ em và cả anh chắc không định nghĩa nó là gì. Em bắt đầu một cách mộc mạc và tự nhiên như vậy. “Những lời này của gia đình có ý nghĩa rất lớn với mình, mình cảm ơn rất nhiều. Chúc mừng gia đình”. Rồi sau đó là những tin nhắn dài của em, những lời đáp thưa thớt của anh.

Em nghĩ có lẽ điều kỳ lạ nhất trên đời này chính là tình cảm và những luồng suy nghĩ trong đầu mỗi người. Không ai biết được những suy nghĩ của mình sẽ dẫn mình và cuộc đời đi đến đâu. Em có cảm tình với anh lúc nào không biết, một chút tò mò, một chút mong chờ, cảm giác khi nhận được tin nhắn của anh em đã mỉm cười và thấy bấy nhiêu cũng làm cho cuộc sống tươi đẹp hơn, để em có chút sức mạnh vượt qua bao nhiêu khó khăn chồng chất. Càng sống em càng hiểu hạnh phúc không phải là nhà lầu, xe hơi, địa vị cao mà chỉ là những điều nhỏ bé mình tự cảm, tự vui với những thứ bình dị, nhẹ nhàng.

“Chúc Hoa một ngày vui vẻ!”, e đã cười lớn khi đọc được điều anh viết. “Sao anh biết tên em là Hoa”. Anh có biết điều anh viết cho em có ý nghĩa thế nào không? Như vậy là anh có biết em, biết đến tên em dù chưa được giới thiệu. Hoặc do anh có tài quan sát và ghi nhớ diễn biến của mỗi gia đình khi họ ở trong cơn đau, khi người nhà bị bệnh hoặc anh nhìn thấy trong hồ sơ bệnh án của bố em? Thôi dù thế nào đây là điều thật tuyệt vời. “Có đến 90% người thích uống bia tên Hoa, 90% người tên Hoa ở Việt Nam là con gái…”. Thôi nào bác sĩ, anh giải thích dễ thương quá đi, dù em biết đó là nghiên cứu của riêng anh chứ không phải của ai khác.

Cứ thế, em đắm chìm trong suy nghĩ của mình, tự nuôi dưỡng cho tình cảm ấy lớn lên. Dù anh luôn bận rộn, không bao giờ dành nội dung tin nhắn của mình nếu không vì vấn đề sức khỏe của em hay của bố. Em cũng chỉ biết vin vào đó để hỏi anh và lại đợi chờ những tin nhắn. Nhưng sống đến tuổi này, em và anh đủ tỉnh táo để biết chuyện gì đang xảy ra trong cuộc sống này. Em biết mình không còn trẻ để tiếp tục sống nông nổi với tình cảm của bản thân, em đã lựa chọn dừng cuộc chơi tại lúc mọi thứ đang bắt đầu.

Mất một buổi tối để em tìm ra tên anh, những người bạn của anh, một thông tin nào của anh ở trên mạng. Thật may mắn, cũng không quá khó để em thấy những người đồng nghiệp của anh nhưng mọi thứ chỉ có vậy. Em biết tên anh, như vậy là đủ phải không nào? Em cũng hiểu cuộc sống của anh, người bác sĩ sinh ra để dành trọn vẹn cho công việc, cho những nghiên cứu khoa học, cho những mối quan tâm về sự nghiệp, cho sự nghiệp cứu chữa người bệnh. Em chỉ là một hạt bụi bay trong không khí, không có gì để một người như anh để mắt; dù cho sự kiêu hãnh của bản thân thế nào thì em cũng không thể tự lừa dối mình, rằng em đã không còn gì và cũng không còn là gì. Tạm biệt anh, một kỷ niệm đẹp đánh dấu một thời điểm không bao giờ em quên trong cuộc đời mình.

Tags: truc tiep xsmb xổ số miền bắc | xem tuổi vợ chồng theo ngày tháng năm sinh - Phong thuy | lịch âm | coi tuổi | tử vi trọn đời | xem tu vi | XSMB thu 2